Trần Hùng Bảo – Người họa sĩ vẽ nên hy vọng bằng đôi tay giả

Line
By: Bảo Ngọc
Ngày: Sunday, 2nd November , 2025

Có những nét vẽ không chỉ tạo nên hoa lá trên tà áo dài… mà còn thắp lên hy vọng trong đời người. Giữa căn phòng nhỏ, người họa sĩ ấy, với đôi tay không trọn vẹn, vẫn kiên trì từng đường cọ. Mỗi nét mực, mỗi cánh hoa nở ra… là một chiến thắng thầm lặng trước nghịch cảnh. Không chỉ vẽ nên cái đẹp, anh đang vẽ nên niềm tin – rằng khuyết thiếu không thể ngăn trái tim đầy ắp ý chí; và nghệ thuật, khi chạm vào nghị lực con người, sẽ hóa thành điều kỳ diệu.

Hành trình của một đôi tay không đầu hàng

Nếu ai từng đến Cần Thơ, có lẽ đã nghe câu chuyện về một người đàn ông đặc biệt – người họa sĩ vẽ áo dài bằng đôi tay giả. Tên ông là Trần Hùng Bảo, một nghệ sĩ mà cuộc đời đã thử thách đến tận cùng – nhưng cũng chính từ đó, ông vẽ nên bức tranh đẹp nhất của nghị lực con người.

Bị khuyết tật do một tai nạn hiểm nghèo hồi thiếu niên, họa sĩ Trần Hùng Bảo vượt qua số phận, trở thành người vẽ áo dài nổi tiếng ở đất Tây Đô.

Nhiều năm trước, một tai nạn bất ngờ đã cướp đi của ông cả hai cánh tay và một chân. Trong đôi mắt người khác, đó là dấu chấm hết. Nhưng với ông, đó chỉ là dấu phẩy của một chương mới trong đời, nơi nghị lực thay thế cho đôi tay, và niềm tin trở thành sức mạnh duy nhất để ông tiếp tục.

Ông kể: “Tôi từng nghĩ mình không thể làm gì nữa. Nhưng rồi, tôi nhận ra nếu cứ ngồi yên, thì bức tranh cuộc đời này sẽ mãi chỉ là màu xám.” Và thế là, ông tập cầm bút trở lại – bằng cánh tay giả gắn từ khuỷu.

Khi đôi tay giả vẽ nên giấc mơ thật

Từ giá vẽ đến tà áo dài duyên dáng

Từ người họa sĩ vẽ truyền thần, ông học lại từ đầu cách pha màu, căng vải, và vẽ trên chất liệu lụa, thứ đòi hỏi sự mềm mại và tỉ mỉ đến từng nét cọ.

Không có đôi tay thật, mọi thứ khó hơn gấp bội. Đôi tay giả không cảm nhận được lực, mỗi đường cọ là một lần thử và sai. Có khi màu loang ra, có khi vải rách, có khi cả ngày chỉ vẽ được vài nét. Nhưng ông không bỏ cuộc.Từng ngày, từng nét vẽ, ông rèn lại chính mình.

Cánh tay giả được ông sử dụng.

Ban đầu, ông vẽ miễn phí cho người quen để luyện tay, để hiểu vải, để tìm lại cảm giác nghệ sĩ trong một cơ thể không còn nguyên vẹn. Rồi dần dần, những tà áo đầu tiên mang tên ông bắt đầu được người ta truyền nhau – như một điều kỳ diệu.

Khi xưởng vẽ nhỏ trở thành nơi thắp hy vọng

Xưởng vẽ của ông Hùng Bảo không lớn, chỉ là căn nhà nhỏ, bốn bức tường thấm đẫm mùi sơn và màu vải. Nhưng nơi ấy, mỗi ngày đều rộn ràng tiếng cọ, tiếng khách ghé thăm, và cả những nụ cười. Khách hàng không chỉ đến để đặt áo, mà để được truyền thêm một chút niềm tin – tin rằng, không có giới hạn nào cho con người khi họ dám yêu và dám làm.

Nhiều người kể, họ tìm đến ông không phải vì áo dài đẹp, mà vì muốn tận mắt nhìn thấy nghị lực trong đôi tay ấy. Họ ngạc nhiên khi thấy ông vừa vẽ, vừa trò chuyện, vừa thao tác thành thục trên máy tính, điện thoại tất cả chỉ bằng đôi tay giả.

Phố cổ Hà Nội trong tranh áo dài của họa sĩ Hùng Bảo.

Theo đánh giá của một số khách hàng, những bức tranh ông Bảo vẽ trên áo dài rất có hồn. Cách phối màu và bố cục trên chất liệu vải cũng được ông thể hiện rất tốt. Điều đặc biệt nhất ở các tác phẩm của ông là tính sáng tạo. Mỗi khách hàng là một tác phẩm khác nhau, độc bản.

Vẽ bằng đôi tay – Và bằng cả trái tim

Mỗi bức vẽ là một câu chuyện riêng

Không ai giống ai – cũng như không có hai chiếc áo nào giống nhau trong xưởng của ông Bảo. Trên mỗi tà áo dài, là một bức tranh riêng: Khi là đóa sen hồng mềm mại, khi là cảnh sông nước Cần Thơ, khi là góc chợ nổi hay hàng dừa xanh.

Cách phối màu của ông có gì đó rất riêng – nhẹ, tinh tế. Có lẽ bởi, ông vẽ không chỉ bằng mắt, mà bằng cảm xúc. Mỗi chiếc áo là một cuộc đối thoại, nơi ông lắng nghe khách hàng nói về ước mơ, về kỷ niệm, rồi gửi gắm tất cả vào từng nét cọ.

Ông được mọi người biết đến với tài năng vẽ áo dài.

Ông sưu tầm hàng trăm bức tranh, ảnh, đóng thành quyển album riêng. Mỗi khi có người đến, ông mở ra, lật từng trang, ánh mắt sáng lên như đứa trẻ tìm thấy một miền đất mới. Chính từ những khoảnh khắc ấy, những tà áo dài mang hồn Việt, hồn sông nước miền Tây, hồn của sự sống, lại được ra đời.

Người thầy của những đôi tay không lành lặn

Câu chuyện của ông không dừng ở những tác phẩm, mà lan tỏa qua cách ông sống. Nhiều người khuyết tật tìm đến, mong được học nghề, được nhìn thấy hy vọng. Vì với ông, mỗi nét cọ không chỉ là màu sắc, mà là một lời khẳng định: Nghị lực của con người mạnh hơn mọi giới hạn.

Khi nghệ thuật trở thành lời tri ân cuộc sống

Truyền nghề cho thế hệ mai sau

Ngoài việc vẽ tranh áo dài để kiếm sống, họa sĩ Hùng Bảo cũng rất tích cực trong việc truyền nghề. Nhiều người sau đó đã trở thành họa sĩ vẽ áo dài, mở được xưởng vẽ riêng. Dù tuổi đã cao, nhưng như họa sĩ Hùng Bảo tâm sự, với ông, lửa nghề chưa bao giờ lụi tắt. Bao thăng trầm trôi qua, giờ đây ông sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ, cũng là xưởng vẽ của mình. Vượt qua số phận bằng nghị lực, bằng đam mê, ông đã góp phần giữ gìn, lan tỏa một giá trị văn hóa đặc sắc của miền Tây Nam Bộ.

Những đường vẽ tỉ mỉ trên từng tà áo dài.

Khi hy vọng được vẽ nên bằng tình yêu

Sau hơn 30 năm làm nghề, ông Bảo đã tạo ra hàng nghìn bức vẽ trên các tà áo dài. Hiện nay, không chỉ khách hàng trong nước, nhiều người sinh sống và làm việc ở nước ngoài cũng gửi áo về để ông vẽ.

Điều ông tự hào nhất không phải là danh tiếng, mà là khi có người nhìn chiếc áo dài rồi tấm tắc khen. Đó là khoảnh khắc mà người nghệ sĩ từng mất tất cả lại cảm nhận được rằng – mình vẫn còn đủ đầy. Bởi trong thế giới của ông, cái đẹp không chỉ nằm trong màu sắc, mà trong cách con người vượt qua giới hạn để tìm lại chính mình.

Tác phẩm của ông.

Khi đôi tay vẽ lại chính cuộc đời

Chiều xuống, ánh nắng chiếu qua khung cửa nhỏ, soi lên tà áo dài đang dở dang trên giá vẽ. Họa sĩ Trần Hùng Bảo ngồi đó, lặng lẽ, tập trung, kiên định đôi tay giả cầm cọ run nhẹ, nhưng từng nét vẫn đầy cảm xúc.

Ông vẽ hoa, vẽ gió, vẽ những điều đẹp đẽ mà cuộc đời đã lấy đi – rồi trả lại bằng một cách khác. Và có lẽ, điều kỳ diệu nhất không nằm ở những bức vẽ, mà ở con người đã biến nỗi đau thành sắc màu, biến mất mát thành hy vọng. Bởi có những đôi tay tuy không lành lặn, nhưng lại đủ mạnh mẽ để vẽ nên cả bầu trời.