Trên đỉnh Thới Lới – ngọn núi lửa đã ngủ yên hàng triệu năm, ngọn hải đăng Lý Sơn sừng sững giữa trời xanh và sóng bạc đầu. Mỗi đêm, ánh đèn ấy lại bừng sáng, chiếu xa hàng chục hải lý, dẫn đường cho bao con tàu trở về bến. Nhưng ngọn hải đăng không chỉ là công trình kỹ thuật. Với người dân nơi đây, nó là “cánh mắt biển” – ánh nhìn của đại dương hướng về đất mẹ, mang trong mình câu chuyện về niềm tin, về tình yêu Tổ quốc và những con người giữ sáng nơi đầu sóng ngọn gió.
Biểu tượng của ánh sáng giữa trùng khơi
Nơi biển và trời giao nhau

Ngọn hải đăng Lý Sơn thuộc xã An Hải, huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi. Được xây dựng trên độ cao hơn 100 mét so với mực nước biển, hải đăng vươn mình như mũi tên chỉ thẳng lên trời. Ban ngày, nó nổi bật giữa nền trời xanh biếc, phản chiếu ánh nắng như dải bạc. Ban đêm, ngọn đèn xoay đều từng vòng, tỏa sáng khắp vùng biển, soi đường cho ngư dân đánh bắt xa bờ.
Với ánh sáng chiếu xa hơn 30 hải lý, hải đăng Lý Sơn không chỉ là “bản đồ sống” giữa đại dương, mà còn là điểm tựa tinh thần – để những người con nơi biển khơi biết rằng: đất liền vẫn ở phía trước, quê hương vẫn đang chờ.
Ánh sáng không bao giờ tắt

Người canh hải đăng kể rằng, có những đêm bão giông, sóng cao hơn mái nhà, gió rít như tiếng hú, nhưng ngọn đèn vẫn sáng. Mỗi ca trực là một cuộc chiến thầm lặng với thời tiết, với cô đơn, với cả nỗi nhớ nhà. Nhưng họ vẫn kiên định, bởi biết rằng chỉ cần ánh đèn tắt đi – hàng trăm ngư dân ngoài khơi có thể không tìm được đường về. Vì thế, với họ, việc giữ sáng ngọn đèn cũng là giữ sáng niềm tin của Tổ quốc giữa biển trời bao la.
Cánh mắt biển – hình ảnh của niềm tin và lòng trung kiên
Cụm từ “cánh mắt biển” được người dân đảo dùng để chỉ ngọn hải đăng – đôi mắt của đại dương, luôn mở, luôn dõi nhìn về đất mẹ. Ánh sáng từ ngọn đèn không chỉ chiếu sáng mặt nước, mà còn soi rọi tâm hồn con người: kiên cường, giản dị và trung hậu. Từ ngoài khơi xa, mỗi khi thấy ánh đèn nhấp nháy nơi chân trời, những ngư dân biết rằng mình đang gần nhà. Họ nói:“Chỉ cần thấy đèn Lý Sơn, là thấy lòng mình yên.” Ánh đèn ấy là lời nhắn nhủ của quê hương: “Cứ yên tâm mà đi, đất mẹ vẫn dõi theo con.” Và với những người giữ đèn, đó là trách nhiệm thiêng liêng – thắp sáng không chỉ biển đêm, mà cả lòng người.
Lý Sơn – Hòn đảo kể chuyện bằng gió và lửa
Từ miệng núi lửa đến biểu tượng di sản
Đảo Lý Sơn được hình thành từ dấu tích của 5 miệng núi lửa cổ, tạo nên địa hình độc đáo hiếm có. Đứng từ đỉnh Thới Lới – nơi đặt hải đăng, có thể nhìn thấy toàn cảnh đảo lớn – đảo bé, những lớp sóng nối nhau trắng xóa ôm lấy bờ đá đen. Dưới chân núi là ruộng tỏi xanh non, loài cây đã nuôi sống bao thế hệ người dân đảo, được gọi trìu mến là “vàng trắng của Lý Sơn”.
Ngọn hải đăng, trong bức tranh ấy, chính là điểm giao giữa thiên nhiên – con người – lịch sử. Nó đứng đó như chứng nhân cho quá trình hình thành, tồn tại và phát triển của vùng đảo thiêng liêng này.

Khi ánh sáng và mặt trời thay nhau canh giữ
Vào mỗi buổi hoàng hôn, khi mặt trời chìm dần xuống biển, ngọn hải đăng bắt đầu lên đèn. Một thứ ánh sáng nhân tạo nhưng đầy ấm áp, như bàn tay con người nối tiếp ngọn lửa của thiên nhiên. Người dân đảo nói rằng: “Ban ngày mặt trời giữ biển, ban đêm hải đăng giữ trời.” Một sự nối tiếp vô hình, nhưng đầy ý nghĩa. Giữa bao đổi thay, ánh đèn ấy vẫn quay đều – như nhịp tim của biển, như lời thề lặng lẽ: “Không bao giờ để bóng tối nuốt lấy Tổ quốc này.”
Hành trình của ánh sáng – từ hiện tại đến tương lai
Ngày nay, hải đăng Lý Sơn không chỉ là điểm định vị hàng hải, mà còn là điểm đến du lịch văn hóa đặc sắc. Hàng nghìn du khách leo lên 183 bậc thang, chỉ để được ngắm nhìn bình minh ló rạng trên biển, hoặc hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ chân trời. Mỗi mùa gió mới, hải đăng lại được bảo dưỡng, lau sáng từng tấm kính, kiểm tra từng tia chiếu – để ánh sáng ấy luôn tinh khôi, mạnh mẽ.

Với người dân Lý Sơn, hải đăng là biểu tượng của sự bền bỉ; với du khách, đó là nơi chạm vào niềm tự hào Việt Nam – nơi mỗi tia sáng đều chứa đựng tinh thần can trường của dân tộc giữa biển trời.
Khi ánh sáng trở thành ký ức
Giữa không gian bao la của biển Đông, ngọn hải đăng Lý Sơn vẫn ngày đêm xoay mình, chiếu sáng lên từng lớp sóng. Ánh đèn ấy không chỉ dẫn đường cho tàu thuyền, mà còn soi lối cho ký ức, cho lòng người. Đó là “cánh mắt biển” – đôi mắt của Tổ quốc, của những người canh giữ chủ quyền, luôn hướng nhìn về đất mẹ.

Và có lẽ, trong mỗi người Việt, dù đi đến nơi đâu, vẫn có một “ngọn đèn” như thế – lặng lẽ, bền bỉ, nhắc ta rằng: Tổ quốc vẫn ở phía sau, dõi theo từng con sóng, từng bước chân trở về.
