Đồi cát Phú Yên – Nơi nắng, gió và cát vẽ nên kỳ quan

Line
By: Bảo Ngọc
Ngày: Wednesday, 29th October , 2025

Có những vùng đất khiến ta ngỡ như bước vào một giấc mơ giữa thực tại. Ở Phú Yên, đồi cát không chỉ là nơi gió thổi và cát bay, mà là nơi nắng dát vàng từng triền đất, nơi thiên nhiên lặng lẽ vẽ nên kỳ quan bằng chính những điều giản dị nhất – nắng, gió và cát. Mỗi bước chân trên đồi cát ấy như chạm vào linh hồn miền đất miền Trung – hoang sơ, phóng khoáng nhưng cũng đầy dịu dàng.

Nơi mặt trời đánh thức cát vàng và những giấc mơ đang ngủ

Buổi sớm ở Phú Yên, tôi dừng chân trên con đường ven làng nhỏ dẫn ra đồi cát Nhơn Lý. Trước mặt, biển còn say ngủ trong hơi sương mỏng, chỉ có tiếng sóng khẽ vỗ về bờ như lời ru dịu dàng của mẹ thiên nhiên. Gió thổi qua, mang theo vị mặn nồng và mùi nắng sớm mai, khiến lòng tôi bỗng lặng đi.

Vẻ đẹp hoang sơ của đồi cát Phú Yên.

Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, ánh sáng đầu ngày chiếu vàng lên triền cát. Những hạt cát nhỏ bé, dưới ánh nắng sớm lại long lanh như thắp sáng từ bên trong. Tôi cúi người, tay khẽ nhặt một nắm cát, để nó trôi qua kẽ tay, nhẹ và ấm như hơi thở.

Nơi nắng, gió và cát giao hòa – Bản giao hưởng của thiên nhiên

Đồi cát Phú Yên không cao như Mũi Né, chẳng trài dài như những đồi cái Ninh Thuận, nhưng lại mang một vẻ đẹp riêng – một vẻ đẹp của sự giao hòa.

Ở đây, nắng không chỉ chiếu sáng, mà còn sưởi ấm từng hạt cát. Gió không chỉ thổi qua, mà còn khẽ khắc lên mặt đất những đường sóng mềm mại như dải lụa vàng. Cát không chỉ nằm im, mà biết “thở”, biết chuyển mình, biết kể câu chuyện của đất trời qua từng nhịp gió đi về.

Đồi cát Từ Nham Phú Yên vào một chiều hoàng hôn vô cùng lãng mạn.

Con người – Hơi thở của miền cát

Dưới chân đồi, vài người dân thong thả dắt bò về làng sau buổi sớm thả. Trên nền cát vàng óng, bóng họ in dài, đổ nghiêng theo ánh nắng vàng – chậm rãi, bình yên như nhịp thở của quê hương. Xa xa, tiếng cười của ũ trẻ vang vọng giữa gió, trong trẻo và hồn nhiên đến lạ.

Tôi ghé vào một quán nhỏ bên đường, nơi cụ già ngồi bán với vài chai nước mát và mấy gói bánh quy. Cụ nhìn về phía đồi, khẽ cười: “Cát ở đây đổi dáng mỗi ngày đấy con ạ, nhưng đẹp nhất là lúc chiều xuống. Khi nắng cuối ngày chiếu vào, cả đồi cát đỏ rực – nhìn xa xa như biển lửa”. Giọng cụ chậm rãi, mà chứa đầy niềm tự hào. Cụ nói về đồi cát như nói về người thân – thân quen, gần gũi, và đầy thương mến.

Nơi có ánh mặt trời, cát trắng.

Ở Phú Yên người ta không xem đồi cát là điểm đến du lịch, mà là một phần máu mủ ruột thịt trong đời sống thường ngày. Nơi ấy có dấu chân của người chăn bò, có tiếng reo của trẻ nhỏ, có câu chuyện tình của đôi lứa từng ngồi bên triền cát đón gió chiều. Mỗi hạt cát, mỗi làn gió, mỗi tiếng cười như hòa quyện lại, tạo nên hơi thở riêng của miền đất này.

Hành trình trải nghiệm – Khi con người chạm vào thiên nhiên

Ngày nay đồi cát Phú yên đã trở thành điểm hẹn quen thuộc của những tâm hồn yêu sự bình yên. Người ta tìm đến đây vào buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời vừa thức dậy sau đường chân biển, hay khi chiều buông, nắng đỏ rực trải dài trên triền cát, tạo nên khung cảnh vừa mộng mị, vừa dịu dàng.

Cũng có những người chọn đứng lặng, để gió thổi tung mái tóc, để nắng hôn lên làn da, để thấy mình thật nhỏ bé giữa đất trời bao la – nhưng lại thấy lòng nhẹ như mây. Bởi giữa không gian ấy, ta không cần vội vã, không cần gồng mình, chỉ cần hít sâu một hơi là thấy bình yên trở lại.

Ngắm nhìn khung cảnh núi rừng bạt ngàn, trải nghiệm cảm giác vùi mình trong bãi cát mịn.

Vẻ đẹp của thời gian và sự bền bỉ

Nếu biển Phú Yên là bản nhạc trầm, thì đồi cát chính là khúc ngân dài của đất trời. Gió đến, cát bay, rồi lại lắng xuống — như vòng tuần hoàn bất tận của thiên nhiên. Không ồn ào, không phô diễn, đồi cát vẫn lặng lẽ tồn tại, như một chứng nhân của thời gian, như một người bạn hiền của miền đất đầy nắng và gió.

Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn đổ xuống, ánh mặt trời đỏ rực nhuộm vàng từng đỉnh cát. Giữa không gian mênh mông ấy, tôi có cảm giác như thời gian bỗng chậm lại. Cát lấp lánh dưới nắng, gió khẽ lùa qua tóc, và trời tím nhạt dần phía xa. Tất cả hòa lại thành một bức tranh không cần họa sĩ – chỉ có thiên nhiên làm chủ, chỉ có trái tim người đứng ngắm biết rung động.

Đây là địa điểm được nhiều khách du lịch ưa thích khi ghé Phú Yên.

Giữ gìn – Để cát còn kể chuyện

Du lịch phát triển mang đến sức sống mới cho vùng đất này, nhưng cũng kéo theo những lo toan không nhỏ. Đã có nơi, những triền cát bị xẻ dọc bởi công trình, bị in dấu bánh xe du lịch thiếu ý thức. Có những đồi cát từng trắng mịn nay lốm đốm rác nhựa, gió thổi đi không nổi, nắng chẳng còn trong.

Nhưng thật may, người Phú Yên chưa bao giờ thờ ơ với quê hương mình. Từ chính quyền đến người dân, ai cũng chung tay “giữ cát – giữ quê.” Bởi người Phú Yên hiểu rõ: giữ đồi cát không chỉ là giữ một cảnh đẹp để ngắm, mà là giữ lại linh hồn của miền đất – nơi nắng, gió và con người đã cùng viết nên câu chuyện của quê hương.

Đừng quên thưởng thức ẩm thực khi đến đây.

Dư âm của nắng gió và cát

Khi hoàng hôn buông xuống, nắng như đổ mật lên triền cát. Tôi đứng giữa đồi, nghe tiếng gió hú khẽ, nhìn bóng mình dài ra trên nền vàng ấm. Dường như, ở đây, mọi nỗi lo đều tan vào không gian rộng lớn, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và tự do.

Tôi chợt hiểu, vì sao người ta gọi Phú Yên là “xứ sở của những điều bình yên”. Bởi chỉ cần đứng giữa đồi cát này thôi, nghe gió hát và cát ngân, bạn sẽ thấy lòng mình như được gột rửa – trong trẻo và thanh thản đến lạ.

“Nếu có dịp đến Phú Yên, đừng quên ghé những đồi cát vàng. Hãy đi chân trần, để cảm nhận từng hạt cát mịn, để nghe gió biển hát bên tai, và để thấy thiên nhiên Việt Nam vẫn còn đó – nguyên sơ, diệu kỳ, và đầy yêu thương.”