Giữa miền đất đỏ bazan Tây Nguyên, có một ngọn núi lửa đã ngủ yên hàng ngàn năm nhưng trái tim vẫn đập theo nhịp sống của núi rừng. Đó là Chư Đăng Ya – “trái tim xanh” của Gia Lai. Từ dáng hình trống đồng khổng lồ, những mùa hoa rực rỡ cho đến tiếng cồng chiêng vang vọng, nơi đây không chỉ là một thắng cảnh, mà còn là nơi để tìm thấy sự gắn kết giữa con người, thiên nhiên và ký ức ngàn đời.

Ngọn núi kể chuyện ngàn năm
Từ xa nhìn lại, Chư Đăng Ya như một chiếc trống đồng khổng lồ, sừng sững giữa lòng đất đỏ. Đây là một trong những ngọn núi lửa cổ hiếm hoi ở Việt Nam, đã “ngủ yên” từ hàng ngàn năm trước, để lại miệng núi hình phễu tròn trịa. Theo thời gian, dung nham xưa đã hóa thành lớp đất bazan màu mỡ, nuôi dưỡng thảm xanh trải dài, biến Chư Đăng Ya thành miền đất vừa kỳ vĩ vừa trù phú.
Trong tiếng gió lùa qua thảm cỏ, du khách dễ nghe thấy thanh âm vọng về – tiếng chiêng ngân, tiếng trống xoang – như lời thì thầm của tổ tiên. Với người Jrai, ngọn núi không chỉ là thắng cảnh, mà còn là núi thiêng, nơi ký ức và tâm linh cùng trú ngụ.

Sắc màu của các mùa hoa
Chư Đăng Ya không chỉ đẹp vào mùa dã quỳ tháng 11. Vào mùa mưa, triền núi đỏ rực bởi hoa dong riềng, loài hoa dân dã mà người bản địa gọi là “khoai riềng” hay “chuối củ”. Từ tháng 7 đến tháng 10, sắc đỏ ấy phủ tràn quanh sườn núi như ngọn lửa khổng lồ, khiến du khách ngỡ như đang đứng trước một ngôi đền thiên nhiên.
Khi thu sang đông tới, màu vàng rực của dã quỳ lại lên ngôi. Cả ngọn núi khoác lên tấm áo vàng ấm áp, tựa như nụ cười hồn nhiên của đất trời Tây Nguyên. Chính sự chuyển giao ấy đã tạo nên hai gam màu đặc trưng: đỏ của dong riềng, vàng của dã quỳ – lời mời gọi tha thiết khiến bất kỳ ai cũng muốn tìm về.
Không ít nhiếp ảnh gia, đôi lứa hay khách lữ hành đã chọn Chư Đăng Ya làm điểm dừng chân, để rồi trong ống kính, mỗi bông hoa, mỗi ánh nắng đều hóa thành kỷ niệm khó quên.

Nhịp hội trong lòng núi lửa
Tháng 11, khi dã quỳ bung nở, Chư Đăng Ya trở thành điểm hẹn của hội hoa và những lễ hội cộng đồng. Con đường đất đỏ uốn quanh chân núi biến thành “dải lụa vàng”, dẫn bước hàng ngàn du khách khắp nơi tìm về.
Người dân Jrai kể rằng, vào mùa hội, cả buôn làng rộn rã tiếng cồng chiêng. Già làng ngồi bên bếp lửa kể chuyện tổ tiên chọn Chư Đăng Ya làm chốn trú ngụ. Những cô gái Jrai váy thổ cẩm xoay vòng như những ngọn lửa, trẻ nhỏ reo vui như chim rừng. Khách phương xa hòa mình vào điệu xoang, nếm rượu cần, thử cơm lam, nghe tiếng chiêng trống ngân vang giữa đêm núi rừng.
Khoảnh khắc ấy khiến người ta hiểu: Chư Đăng Ya không chỉ là một ngọn núi, mà là nhịp tim của cộng đồng – nơi quá khứ, hiện tại và niềm tin cùng hội tụ.

Lời mời gọi từ đại ngàn
Con người nơi đây hiền hậu như đất đỏ, mộc mạc như suối nguồn. Họ sẵn lòng đón khách thập phương, sẻ chia từ củ khoai, bát rượu đến câu chuyện đời thường. Trong ánh mắt họ, Chư Đăng Ya không chỉ là một núi lửa đã ngủ yên, mà là minh chứng cho sức sống bền bỉ của thiên nhiên và văn hóa Jrai.
Rời núi, du khách mang theo mùi đất đỏ còn vương trên giày, tiếng cồng chiêng còn rung trong ngực, sắc vàng bất tận của dã quỳ hằn trong ký ức. Đó không phải chỉ là một chuyến đi, mà là một hành trình chạm đến trái tim.

Chư Đăng Ya – Trái tim xanh của Tây Nguyên
Đến với Chư Đăng Ya, người ta không chỉ tìm thấy một điểm đến du lịch, mà còn tìm thấy một lời nhắc nhở: thiên nhiên và văn hóa chỉ thực sự sống động khi con người biết gìn giữ. Ngọn núi lửa cổ vẫn lặng lẽ, nhưng trái tim xanh của nó – cũng như của cộng đồng Jrai – vẫn cháy rực, trao truyền cho muôn đời sau.
Với những ai từng đặt chân đến đây, Chư Đăng Ya không đơn thuần là cảnh đẹp, mà là một câu chuyện để nhớ, một niềm tin để mang theo, một trái tim để trở về.
Chư Đăng Ya – nơi đại ngàn cất nhịp tim, để người ở lại mang theo âm vang của núi rừng và người ra đi còn mãi một niềm thương nhớ.




