Mỗi độ thu về, Bình Liêu lại hóa thành một bức tranh trắng muốt giữa miền biên viễn.Trên những triền núi uốn lượn, lau nở bạt ngàn như sóng, gió thổi qua mang theo hương đất và cái lạnh dịu của vùng cao.Người ta đến đây không chỉ để ngắm cỏ lau, mà để cảm nhận nhịp thở của biên giới,nơi thiên nhiên và con người cùng kể một câu chuyện bình yên, hoang sơ mà rất đỗi dịu dàng.

Khi những bông lau lay động cả bầu trời ký ức
Có những nơi không cần nhiều màu sắc, chỉ một sắc trắng thôi cũng đủ làm người ta nhớ mãi. Bình Liêu, vùng đất nằm ở cực đông bắc Quảng Ninh, là một nơi như thế. Mỗi độ thu về, khi gió mùa Đông Bắc bắt đầu se lạnh, cả vùng biên giới lại hóa thành biển lau trắng xóa, trải dài tít tắp từ đỉnh Cao Xiêm đến cột mốc 1305.

Nếu Đà Lạt có sương mờ và thông xanh, thì Bình Liêu có lau trắng và những con đường uốn lượn giữa núi trời. Đó không chỉ là cảnh đẹp, mà còn là cảm giác – một cảm giác bình yên đến nao lòng, khi ta đứng giữa đồi gió, lặng nghe tiếng biên giới thở trong sương.
Bình Liêu – Nơi biên giới hóa thành thơ
Con đường đến mùa lau
Từ Hạ Long hay Móng Cái, đường đến Bình Liêu quanh co, ôm lấy triền núi, lướt qua những thung lũng nhỏ nằm nép bên triền đá. Xe đi càng xa phố xá, không khí càng trong lành, gió càng mát rượi, và bầu trời dường như cũng mở rộng hơn.
Rồi đột nhiên, ở một khúc cua nào đó, lau xuất hiện, không ồn ào, không rực rỡ, mà trắng tinh khôi như những vệt mây trôi giữa mặt đất.Chúng mọc thành từng cụm, đung đưa trong gió, mềm mại mà kiêu hãnh.

Những bông lau ấy như kể lại câu chuyện riêng của đất – câu chuyện về sự bình yên, về những người sống chậm giữa biên giới xa xôi, nơi mỗi mùa đi qua đều in dấu trong lòng người.
Sống lưng khủng long – Nơi gió và mây gặp nhau
Đến Bình Liêu, không ai bỏ qua cung đường được mệnh danh là “sống lưng khủng long” – dải núi uốn lượn giữa mây trắng, đẹp đến ngỡ ngàng. Mỗi bước chân đi trên con đường ấy là một lần tim như chậm lại, để lắng nghe tiếng gió rì rào, tiếng lá lau chạm nhau khe khẽ.

Đứng trên đỉnh cao, gió thổi tung mái tóc, lau nghiêng mình như vẫy chào. Phía xa là biên giới – nơi những cột mốc thiêng liêng sừng sững giữa trời. Ở đó, vẻ đẹp của thiên nhiên hòa cùng hơi thở của lịch sử, khiến lòng người dâng lên một niềm xúc động khó tả – vừa tự hào, vừa bình yên.
Khi thiên nhiên kể chuyện bằng sắc trắng
Mùa lau – Mùa của cảm xúc
Mùa lau ở Bình Liêu thường bắt đầu từ cuối tháng 10, khi nắng đã thôi gắt và gió đông vừa chớm lạnh. Cứ như một lời hẹn ước, lau đồng loạt nở trắng, phủ lên khắp đồi núi một tấm áo nhẹ như mây.

Nhìn từ xa, cả đất trời như mềm đi, như tan chảy trong ánh nắng vàng cuối ngày. Những người trẻ đến đây để check-in, để chụp ảnh, nhưng rồi khi đứng giữa biển lau bạt ngàn ấy, ai cũng trở nên lặng lẽ hơn. Bởi giữa không gian mênh mông, người ta chợt thấy mình nhỏ bé và thấy lòng mình lắng lại.
Con người giữa mùa lau
Bình Liêu không chỉ có cảnh đẹp, mà còn có những con người thật thà, hiền hậu.
Người dân tộc Dao, Tày, Sán Chỉ sống rải rác trên những sườn núi, quanh năm gắn bó với ruộng bậc thang, với khói bếp chiều, với nụ cười mộc mạc.

Mùa lau đến cũng là mùa thu hoạch. Sau một ngày làm việc, họ lại tụ tập bên nhau, trò chuyện, ca hát. Tiếng đàn tính, tiếng trống hội vang lên giữa gió, hòa cùng tiếng cười – giản dị mà ấm lòng.
Nhìn họ, ta hiểu vì sao đất này lại hiền đến thế. Có lẽ bởi con người nơi đây sống chậm, sống hòa với thiên nhiên, sống để gìn giữ chứ không để chạy theo.
Mùa lau – Khi lòng người muốn dừng lại
Hành trình của những người đi tìm sự bình yên
Không ít người đến Bình Liêu lần đầu chỉ vì tò mò, nhưng khi rời đi, trong lòng họ lại để lại một khoảng trống dịu dàng. Bởi ở đây, không có những tòa nhà cao tầng, không có ồn ào xe cộ, chỉ có mây, gió, lau, và nụ cười người bản địa.

Giữa cuộc sống hiện đại, đôi khi ta chỉ cần một nơi như thế, để dừng lại, hít một hơi thật sâu, và nhận ra rằng bình yên vẫn đang tồn tại đâu đó, chỉ là ta đã đi quá nhanh để quên mất.
Lau – Biểu tượng của sức sống biên cương
Lau chỉ là loài cỏ dại, nhưng ở Bình Liêu, nó lại trở thành biểu tượng cho sức sống mạnh mẽ. Dù mưa gió, dù sương lạnh, lau vẫn mọc lên trắng muốt, vẫn vươn mình trong gió. Lau không cần ai chăm sóc, nhưng vẫn nở rộ mỗi năm như một lời hẹn. Cũng giống như con người nơi đây, giản dị, kiên cường và luôn biết cách đứng dậy sau mỗi mùa giông gió.
Giữa biển lau, nghe lòng mình dịu lại
Khi hoàng hôn buông xuống trên đồi biên giới, lau ánh lên màu vàng nhạt, gió thổi qua mang theo hơi lạnh, và mặt trời như chậm lại trên đường về núi. Đứng giữa khung cảnh ấy, ta chẳng còn muốn nói gì, chỉ muốn hít thật sâu, để lưu lại mùi gió, mùi đất, và cái vị mộc mạc của Bình Liêu.

Mùa lau có thể trôi qua, nhưng cảm xúc về một vùng đất biên cương hiền hòa, bền bỉ thì còn ở lại rất lâu. Bởi có những nơi, người ta không chỉ đến để ngắm, mà để tìm lại chính mình. Và Bình Liêu, trong mùa lau trắng ấy, chính là một nơi như thế.




