Giữa sớm mai lộng gió, khi thành phố cảng còn ngái ngủ, những làn khói nghi ngút từ nồi nước lèo bên vỉa hè khẽ bay lên, quyện cùng mùi hành phi thơm lừng, đánh thức cả góc phố nhỏ. Người ta chẳng cần biển hiệu, cũng không cần mời gọi, chỉ cần hít sâu một hơi là tự khắc đôi chân tìm đến. Một tô bánh canh nóng hổi được đặt trước mặt — giản dị, khiêm nhường, mà ấm lòng đến lạ. Ở nơi đất cảng gió lộng này, có những thứ chẳng cần ồn ào khoe sắc, vẫn đủ trở thành ký ức thân thương trong lòng mỗi người.
Hương vị mộc mạc mang hơi thở của biển
Không ai biết chính xác bánh canh Hải Phòng có từ bao giờ. Người ta chỉ biết, từ khi thành phố này còn là bến cảng sôi động, thì đâu đó, trong những con phố nhỏ quanh sông Cấm, đã có tiếng nước lèo sôi lăn tăn và hương thơm lan trong gió.

Khác với bánh canh miền Nam béo ngậy hay bánh canh Huế cay nồng, bánh canh Hải Phòng mang hương vị rất riêng — thanh mà đậm, giản dị mà tinh tế, như chính tính cách con người nơi đây. Nước dùng trong, vị ngọt dịu từ xương hầm cùng tôm, cá, ghẹ… tạo nên thứ hương vị của biển được gói trọn trong tô nhỏ.
Không cầu kỳ, không phô trương, món ăn ấy như kể lại câu chuyện bình dị của người dân phố cảng – những con người sống thật, thương thật, và nấu ăn cũng bằng cả tấm lòng.
Sợi bánh canh – Dẻo dai từ đôi tay bình dị

Bánh canh Hải Phòng đặc biệt ở sợi bánh. Sợi được làm thủ công từ bột gạo pha chút bột lọc, nhào đều tay cho đến khi mịn, rồi cắt thành từng sợi trắng ngà. Khi trụng trong nước sôi, sợi bánh trở nên trong, dẻo dai mà vẫn mềm vừa phải. Cái dẻo ấy không đến từ kỹ nghệ cầu kỳ, mà từ kinh nghiệm của những người phụ nữ đã quen với bột, với nước, với lửa.
Buổi sáng sớm, trong gian bếp nhỏ, đôi tay họ nhồi bột, cán bánh, cắt sợi – tất cả diễn ra nhẹ nhàng như một nghi thức thân quen. Sợi bánh ấy không chỉ là nguyên liệu, mà là kết tinh của sự tỉ mỉ, của tình yêu với nghề, của những ngày dài giữ hương vị quê hương trên từng bàn tay.
Nước dùng – Vị ngọt thanh mang hơi thở biển cả
Nồi nước lèo chính là linh hồn của bánh canh đất cảng. Người nấu thường ninh xương heo với tôm, cá, có quán còn cho thêm ghẹ để vị ngọt thêm đậm đà. Mỗi khi nồi nước sôi, mùi thơm từ hải sản quyện vào hương hành phi, khiến người đi ngang phải khẽ dừng lại.

Nước dùng bánh canh Hải Phòng trong vắt nhưng không nhạt. Đó là vị ngọt dịu của xương hầm, của biển cả, của chút mặn mòi từ giọt mắm cốt. Không béo như hủ tiếu Nam Bộ, không cay nồng như bánh canh Huế, vị nước lèo ở đây thanh và nhẹ, nhưng đủ đọng lại trên đầu lưỡi một cảm giác tròn đầy, tinh tế.
Tô bánh canh – “Đặc sản trong đặc sản”
Mỗi tô bánh canh là một bản hòa ca của sắc và hương. Trên nền sợi bánh trắng trong là topping vàng ruộm – cá rán, chả lá lốt, tóp mỡ giòn, hành phi thơm lừng. Có quán thêm trứng cút, chả mực hay tôm bóc vỏ, tạo nên một phiên bản phong phú, hấp dẫn.

Khi chan muỗng nước dùng nóng hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút, mùi thơm lan khắp bàn. Thực khách cầm đũa, trộn nhẹ để hương vị hòa quyện, rồi húp một muỗng nước đầu tiên — ngọt thanh, ấm bụng, khiến cả cơ thể như bừng tỉnh. Chỉ cần thêm chút ớt chưng cay nồng, vị ngon ấy trở nên trọn vẹn, đậm đà như tính cách của người đất cảng: mạnh mẽ, nồng hậu mà vẫn sâu sắc.
Tô bánh canh – Bức tranh bình dị của phố cảng sớm mai
Khi bình minh vừa hé, khói từ những nồi nước lèo bắt đầu bay lên từ vỉa hè. Người đi chợ, người công nhân, học sinh, tài xế… ai cũng dừng lại đôi chút, ngồi xuống bên nồi bánh canh nóng, bắt đầu ngày mới bằng bữa sáng giản dị.

Tiếng húp xì xụp hòa cùng tiếng cười khẽ, xen giữa tiếng rao, tiếng xe cộ. Tất cả tạo nên bức tranh sinh động của phố cảng buổi sớm – vừa náo nhiệt, vừa bình yên. Ở đó, giữa gió biển lồng lộng, tô bánh canh như mang lại cho con người chút tĩnh lặng, chút ấm áp để bắt đầu một ngày dài.
Bánh canh – Ký ức và nỗi nhớ của người xa quê
Với người Hải Phòng, bánh canh không chỉ là món ăn sáng, mà còn là kỷ niệm. Đó là những sáng mùa đông mẹ dậy sớm nấu nồi nước lèo, là hình ảnh cha dắt con ra quán vỉa hè cũ, là mùi hành phi khiến ta nhớ mãi dù đã đi xa.
Người xa xứ, chỉ cần thoáng thấy nồi nước lèo sôi lăn tăn hay ngửi mùi mắm đặc trưng là lòng đã chùng xuống. Khi ấy, bánh canh không chỉ là món ăn – mà là quê nhà, là tình người, là ký ức của những buổi sáng trong veo nơi phố cảng.

Từ góc phố ra thế giới – hương vị quê nhà theo bước chân người đi xa
Ngày nay, bánh canh Hải Phòng đã vượt ra khỏi ranh giới địa phương. Từ Hà Nội đến Sài Gòn, thậm chí trong thực đơn của các nhà hàng Việt ở nước ngoài, món ăn này vẫn khiến thực khách tò mò và yêu thích. Thế nhưng, để cảm nhận trọn vẹn hương vị nguyên bản – cái vị mặn nhẹ của biển, vị ngọt thanh của xương, và hơi ấm của tình người – người ta vẫn tìm về Hải Phòng.

Nơi ấy, những gánh hàng nhỏ bên vỉa hè vẫn đỏ lửa mỗi sáng, vẫn vang tiếng cười quen. Mỗi tô bánh canh được nấu không chỉ bằng nguyên liệu, mà bằng cả tình yêu dành cho mảnh đất quê hương.
Kết nối du lịch Hải Phòng hôm nay
Giữa nhịp sống hiện đại, bánh canh không chỉ là món ăn của ký ức, mà còn là sợi dây kết nối giữa ẩm thực và du lịch đất cảng. Du khách đến Hải Phòng không chỉ để ngắm biển, thăm cảng hay đi Đồ Sơn, Cát Bà, mà còn để thưởng thức những món ăn dân dã mang hương vị biển.


Một sáng dạo quanh phố Lê Lợi hay chợ Ga, dừng lại bên gánh hàng nhỏ, gọi một tô bánh canh nóng hổi — bạn sẽ thấy Hải Phòng hiện lên gần gũi hơn bao giờ hết. Giản dị, mộc mạc, mà đầy tình cảm.
Giữa nhịp sống vội vã của thành phố cảng, chỉ một tô bánh canh nóng thôi cũng đủ khiến người ta chậm lại. Đó không chỉ là món ăn, mà là sự giao hòa giữa vị biển, vị quê, và hơi ấm của con người Hải Phòng – bình dị mà sâu lắng, như chính mảnh đất này vậy.