Giữa những con phố rêu phong của Hội An, nơi tiếng guốc mộc còn vang trên nền gạch cũ, hương cơm gà thơm lừng vẫn lẩn khuất trong làn gió chiều. Vàng của cơm, vàng của gà, vàng của nắng phố cổ – hòa vào nhau, tạo nên hương vị vừa mộc mạc, vừa tinh tế. Ai từng một lần ngồi trong căn quán nhỏ nơi đây, đều nhớ mãi vị cơm gà vàng ươm như ánh chiều nghiêng trên mái ngói rêu xưa.

Cơm gà Hội An – Hương vị vàng giữa lòng phố cổ
Ở Hội An, có những buổi trưa nắng trải vàng trên mái ngói, và mùi cơm gà lan nhẹ trong gió. Mùi ấy không chỉ là hương của nghệ, của gạo, của thịt gà vừa chín tới – mà là hương của ký ức, của bao năm tháng bình dị đã làm nên linh hồn của phố cổ.
Nguồn gốc từ căn bếp quê xứ Quảng

Người Quảng Nam vốn quen sống giản dị. Họ biết tận dụng từng thứ có trong bếp, từ nồi nước luộc gà đến hạt gạo mới gặt, để tạo nên món ăn vừa ngon vừa ấm. Từ cái khéo léo ấy, cơm gà ra đời – không cầu kỳ, chẳng phô trương, nhưng đủ làm lòng người ấm lại giữa những ngày gió miền Trung se lạnh.
Khi Hội An còn là thị trấn nhỏ bên sông Hoài, cơm gà đã là món quen trong mỗi bữa cơm nhà. Dần dần, món ăn ấy bước ra khỏi bếp, theo đôi chân người mẹ, người chị đến các góc phố. Từ những chiếc mẹt tre, mùi cơm gà lan ra khắp ngõ nhỏ, trở thành một phần không thể thiếu của nhịp sống nơi đây.
Sắc vàng của cơm, sắc vàng của ký ức

Cơm gà Hội An là thứ cơm nấu bằng cảm xúc. Gạo được vo kỹ, nấu cùng nước luộc gà, hòa thêm chút nghệ tươi để nhuộm màu nắng. Khi cơm chín, từng hạt vàng ươm, bóng mượt, tỏa hương ngọt dịu. Gà phải là gà thả vườn, thịt chắc, da mỏng, luộc vừa chín tới. Thịt gà được xé nhỏ, trộn cùng rau răm, hành tây, đu đủ bào – một sự hòa quyện của hương, sắc và tình người.

Người Hội An gọi vui món này là “cơm của nắng”. Vì nhìn đĩa cơm gà vàng ươm giữa buổi trưa, ai cũng thấy như cả vùng trời được gom lại trong một bữa ăn. Nắng vàng trên mái ngói, vàng trong hạt cơm, vàng trong nụ cười người bán – tất cả tạo nên bức tranh ấm áp mà chỉ Hội An mới có.
Hương vị của quê, của người, của thời gian

Ở phố cổ, cơm gà không chỉ để ăn, mà để nhớ. Nhiều người xa quê vẫn kể rằng, họ nhớ cơm gà như nhớ chính tuổi thơ mình – những trưa ngồi bên mâm cơm, nghe tiếng mẹ gọi vọng từ bếp, mùi nghệ và mỡ gà quyện lại thành mùi nhà.
Du khách đến Hội An, ngồi bên bàn gỗ cũ, nghe tiếng thìa chạm nhẹ vào đĩa sứ, cũng thấy lòng mình chậm lại. Có lẽ vì trong món ăn bình dị ấy, người ta tìm thấy sự yên tĩnh hiếm hoi giữa thế giới ồn ào – một chút quê trong lòng phố thị.
Cơm gà không cần lời quảng cáo. Chỉ cần mùi thơm ấy thoảng qua, ai từng ghé Hội An cũng nhận ra – như gặp lại người bạn cũ.
Giữ lại vị vàng giữa phố thị đổi thay
Hội An hôm nay đã khác xưa. Những quán cà phê hiện đại mọc lên bên dòng sông Hoài, những hàng cơm gà cũ giờ có biển hiệu sáng đèn. Nhưng đâu đó, trong những căn bếp nhỏ, vẫn còn người nhóm bếp than, đong từng chén nước luộc, gói ghém yêu thương trong từng đĩa cơm.

Họ không chỉ giữ nghề, mà giữ luôn một nếp sống – chậm rãi, cẩn trọng, và đầy tình. Chính vì thế mà dù phố cổ có thay đổi từng ngày, hương cơm gà vẫn ở lại – vàng như nắng, dịu như sông, và ấm như lòng người xứ Quảng.
Khi hương vị kể chuyện về một thành phố
Đôi khi, ta nhớ Hội An không vì đèn lồng hay mái ngói cổ, mà vì hương cơm gà vàng thoảng trong gió. Mùi cơm ấy như mùi của nắng, của ký ức, của những buổi trưa yên ả bên sông Hoài. Giữa nhịp sống vội, chỉ cần nghĩ đến đĩa cơm gà giản dị ấy, ta như được trở về – về với một Hội An hiền hòa, nơi mọi thứ đều chậm lại, và ấm áp đến lạ.

Có lẽ vì thế, mà dù đi đâu, người ta vẫn mang theo trong lòng vị ngọt ấy – ngọt của gạo mới, của gà ta, của nụ cười người bán giữa phố nhỏ. Một món ăn không chỉ để thưởng thức, mà để nhớ, để thương, để giữ trong tim như một phần ký ức dịu dàng của miền Trung.
Cơm gà Hội An không ồn ào, chẳng phô trương, nhưng nó kể câu chuyện của cả một thành phố: câu chuyện về sự khéo léo, về tình người, và về cách người Hội An giữ lại vẻ đẹp xưa trong từng điều nhỏ bé. Giữa những thay đổi của thời gian, món cơm ấy vẫn vàng như nắng, vẫn ấm như lòng người – như thể Hội An đang mỉm cười, kể cho ta nghe câu chuyện của chính mình, bằng ngôn ngữ của hương vị.

Cơm gà Hội An không chỉ là món ăn, mà là hơi thở của phố cổ – nơi hương nắng hòa cùng vị gạo, vị gà, vị của những tháng ngày yên bình. Trong làn gió sông Hoài, mùi cơm gà thoảng qua như nhắc ta về những điều giản dị mà sâu sắc: bữa cơm nhà, nụ cười người bán, tiếng thìa chạm khẽ vào dĩa sứ. Mỗi hạt cơm, mỗi lát gà đều mang theo chút ký ức vàng – thứ ký ức khiến ai đã từng đến Hội An, chỉ cần nhớ lại thôi, cũng thấy lòng mình ấm lên.
