Lý Thị Viên – Ngọn lửa thắp sáng con chữ giữa núi rừng Hà Giang

Line
By: Bảo Ngọc
Ngày: Saturday, 25th October , 2025

Giữa núi rừng Hà Giang mênh mông, có một người phụ nữ lặng lẽ gieo chữ cho trẻ em vùng cao. Cô Lý Thị Viên không chỉ dạy con chữ, mà còn gieo vào lòng học trò niềm tin và hi vọng về một tương lai tươi sáng. Trong căn lớp học đơn sơ, từng tiếng đánh vần vang lên như bản nhạc ấm áp của sự kiên trì và tình yêu thương. Hành trình của cô là minh chứng rằng, đôi khi một ngọn lửa nhỏ nơi thôn bản xa xôi cũng đủ soi sáng cả núi rừng, thắp niềm hi vọng cho biết bao mảnh đời.

Có những con đường chỉ tình yêu mới đủ sức dẫn lối

Một buổi sớm ở Hà Giang, sương phủ kín cả núi rừng. Con đường đất nhỏ trơn trượt, đá lô nhô sau cơn mưa xối xả đêm qua. Trên lưng là chiếc balo đã sờn chỉ, bên trong lỉnh kỉnh giáo án, phấn trắng, vài cuốn tập viết đã phai màu. Người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng, đó là cô Lý Thị Viên – người mà dân bản gọi bằng cái tên thân thương, trìu mến : “ Cô giáo núi rừng”.

 

Giữa căn phòng nhỏ, tiếng đọc bài vẫn vang như tiếng hy vọng.

Con đường ấy, cô đã đi suốt hơn mười năm. Có những ngày nắng đến rát da, gương mặt cô đỏ ửng. Những ngày mưa con đường lại càng trở nên khó khăn hơn, trơn trượt dưới lớp đất đỏ. Thậm chí có những hôm bão về, cô vẫn lặn lội để không bỏ lỡ một buổi học nào. Với cô, dạy học không chỉ là công việc, mà còn là lời hẹn ước với những ánh mắt trẻ thơ luôn chờ mình ở lớp học cheo leo nơi sườn núi.

Lớp học giữa đại ngàn

Ngôi trường của cô Viên là căn nhà nhỏ nằm bơ vơ trên sườn núi. Trong lớp bàn ghế đã cũ kỹ, xiêu vẹo. Nhưng giữa khung cảnh mộc mạc ấy, tiếng đánh vần “a, bờ, cờ…” của học trò vang lên trong trẻo, xua tan đi cái lạnh của núi rừng.

Thứ ánh sáng đẹp nhất ở vùng cao – không phải nắng, mà là nụ cười của học trò.

Có em nhà cách lớp học hàng chục cây số, mỗi sáng phải dậy từ tờ mờ sáng, băng qua từng con suối, trèo qua từng ngọn đồi mới có thể đến kịp giờ học. Biết học trò thiếu quần áo ấm, sách vở, cô luôn chắt chiu từng đồng lương để mua từng chiếc áo len, từng quyển vở. Với cô, niềm vui lớn lao nhất không phải là đồng lương, mà là khi nhìn thấy nụ cười trên những khuôn mặt ngây ngô ấy. Nhìn thấy được ánh mắt học trò sáng lên khi viết được tròn vành con chữ đầu tiên.

Gieo chữ, gieo niềm tin

Nhiều người hỏi sao cô không về xuôi, chọn một công việc ổn định hơn. Cô chỉ cười hiền: “Nếu mình không ở đây, lũ trẻ sẽ học ai? Con chữ mà đứt gãy, thì tương lai của bản làng này cũng khó mà thay đổi.”

Nơi tận cùng của dãy núi, vẫn có người tin vào sức mạnh của tri thức.

Lời nói giản dị ấy chứa đựng tất cả tình yêu và trách nhiệm của người gieo chữ. Bởi cô hiểu rằng, mỗi đứa trẻ biết đọc, biết viết là một cánh cửa được mở ra, là hi vọng mới cho bản làng thoát nghèo.

Những mùa đông và bếp lửa hồng

Mùa đông Hà Giang lạnh đến thấu da thấu thịt. Cô Viên co ro trong chiếc áo cũ, ngồi bên bếp lửa hong khô đôi tay tê cóng để cầm phấn viết tiếp. Bên cạnh cô, lũ trẻ ngồi vây quanh, bàn tay tím tái nhưng ánh mắt rạng ngời.

Ngọn lửa hồng bên bếp lửa vào những ngày đông.

Ngọn lửa trong gian bếp nhỏ không chỉ sưởi ấm cơ thể, mà còn như ánh sáng kiên trì của người cô giáo — lặng lẽ mà bền bỉ, đủ sức nâng đỡ bao thế hệ học trò nơi đại ngàn.

Ngọn lửa từ trái tim người gieo chữ

Cuộc sống ở bản khó khăn. Có em phải nghỉ học để lên nương. Mỗi lần như thế, cô Viên lại lặn lội đến từng nhà, thuyết phục phụ huynh cho con trở lại lớp.

Nhiều lần, cô trở về trong mệt mỏi, nhưng chỉ cần thấy một đứa trẻ quay lại, lòng cô lại bừng sáng. Cô bảo: “Giữ được từng đứa ở lại với con chữ cũng giống như giữ lửa cho nghề dạy học – ngọn lửa của hi vọng.”

Mỗi bước chân trên con dốc đá là một ước mơ đang được mang đến.

Khi tri thức thay đổi bản làng

Nhờ những người như cô Lý Thị Viên, nhiều học sinh vùng cao nay đã học lên cao, có em trở thành bác sĩ, kỹ sư, có em quay lại bản dạy học cho thế hệ sau. Mỗi lá thư cảm ơn, mỗi lời tri ân của phụ huynh đều là phần thưởng quý nhất trong đời dạy học của cô.

Tri thức không chỉ mở ra cánh cửa cho một đứa trẻ, mà còn thay đổi cả một cộng đồng. Và chính những người như cô Viên đã thắp lên ngọn lửa ấy giữa đại ngàn.

Dạy học ở đây không chỉ là trao chữ, mà là gieo niềm tin.

Câu chuyện để nhớ, ngọn lửa để tin

Khi tôi rời lớp học nhỏ ở Hà Giang, tiếng đánh vần “ê, a, i…” vẫn vang vọng. Trong ánh mắt trẻ thơ, tôi thấy cả một bầu trời hi vọng.
Hình ảnh cô giáo dáng gầy, đứng bên bảng đen phấn trắng, vẫn rực sáng như ngọn lửa nhỏ giữa núi rừng.

Câu chuyện của cô Lý Thị Viên không chỉ là chuyện dạy chữ, mà còn là bản nhạc đẹp về lòng kiên trì, tình yêu và niềm tin. Bởi đôi khi, chính những con người âm thầm gieo chữ nơi thôn bản xa xôi lại viết nên trang đẹp nhất của giáo dục Việt Nam — trang viết của tình thương và hi vọng.

Nếu có dịp đến Hà Giang, giữa những ruộng bậc thang và phiên chợ vùng cao, hãy thử ghé qua một lớp học nhỏ nơi bản xa. Ở đó, bạn sẽ hiểu rằng “gieo chữ” không chỉ là dạy học – mà là gieo mầm hi vọng cho tương lai.