Dáng Mẹ Bên Bếp Lửa – Ngọn lửa ấm trong ký ức

Line
By: Bảo Ngọc
Ngày: Wednesday, 15th October , 2025

Có những ký ức, càng lớn lên càng khắc sâu, càng đi xa lại càng day dứt. Với tôi, đó là hình ảnh dáng mẹ ngồi bên bếp lửa, chụm những que củi khô, thổi bùng ngọn khói lam chiều và hong ấm cả một tuổi thơ. Giữa bộn bề cuộc sống hôm nay, đôi khi chỉ cần thoáng nghe mùi khói rơm vương trong gió, ký ức lại ùa về, đưa tôi trở lại những ngày xưa đầy thương nhớ.

Không cần ánh đèn, chỉ với bếp lửa, mẹ vẫn thắp sáng cả căn nhà. 

Bếp lửa – Trái tim của ngôi nhà quê

Ngày ấy, ở làng quê nghèo, bếp lửa không chỉ để nấu nướng mà còn là trung tâm của mọi sinh hoạt gia đình. Ngọn lửa được nhóm lên từ những bó rơm vàng, từ củi khô mẹ nhặt vội ngoài đồng, rồi cứ thế cháy rực để nấu bữa cơm chiều. Tôi còn nhớ, những hôm trời mưa tầm tã, cả nhà run rẩy trong chiếc chòi nhỏ, chỉ có ngọn lửa bập bùng là mang lại hơi ấm. Chính nơi ấy, mẹ vẫn kiên nhẫn nhóm lửa, để cơm chín, để canh sôi, để tiếng cười vang lên át đi tiếng gió rít ngoài hiên.

Bếp lửa – với tuổi thơ tôi – không chỉ là nơi nấu cơm, mà là trái tim của ngôi nhà, nơi gom góp yêu thương, nơi giữ lửa hạnh phúc. Và trong ngọn lửa ấy, dáng mẹ ngồi lặng lẽ, tần tảo, luôn là hình ảnh thiêng liêng nhất.

Giữa làn khói mỏng, dáng mẹ vẫn ngồi như năm nào — bình yên. và tần tảo. 

Dáng mẹ bên bếp lửa – Nét đẹp giản dị mà bền bỉ

Tôi không thể nào quên dáng mẹ ngồi chụm củi. Chiếc áo nâu bạc màu, bàn tay gầy guộc đen nhẻm khói than, mái tóc điểm khói sớm chiều. Mẹ ngồi đó, dáng hơi khom, đôi mắt dõi theo ngọn lửa cháy đều để nồi cơm không khê, nồi kho không cạn.

Có những buổi sớm đông, trời rét cắt da, tôi còn cuộn tròn trong chăn thì mẹ đã dậy nhóm lửa. Ngọn lửa đầu ngày không chỉ hong ấm gian bếp mà còn hong ấm cả trái tim những đứa con còn say ngủ. Mùi khói, mùi cơm mới, mùi canh rau dền… tất cả hòa quyện thành một bản nhạc quê hương, mà nhạc trưởng chính là dáng mẹ cần mẫn bên bếp.

Nhìn mẹ, tôi hiểu: bếp không chỉ có lửa, mà còn có sự kiên nhẫn, tình thương và cả hi sinh. Chính đôi bàn tay ấy đã giữ lửa cho mái nhà, giữ ấm cả một tuổi thơ.

Trong khói bếp ấy, có cả hương vị của ký ức, của những ngày thơ dại đã xa. 

Ngọn lửa – Biểu tượng của ký ức và tình mẫu tử

Lớn lên, khi bước ra phố thị, tôi mới hiểu, những căn bếp hiện đại với bếp ga, bếp điện, lò vi sóng… dẫu tiện nghi nhưng thiếu đi một thứ gì đó rất đỗi thân thuộc: mùi khói rơm và dáng mẹ bên bếp lửa.

Ngọn lửa ấy giờ chỉ còn trong ký ức. Nhưng mỗi lần nhớ lại, lòng tôi lại dâng lên một niềm xúc động khó tả. Lửa bếp không chỉ nấu chín thức ăn, mà còn nấu chín cả sự gắn kết, yêu thương. Nó dạy tôi biết quý trọng lao động, biết yêu thương những hy sinh lặng lẽ.

Với tôi, ngọn lửa ấy chính là biểu tượng của tình mẹ – luôn ấm áp, âm thầm nhưng bền bỉ, kiên cường. Ngọn lửa có thể tàn, bếp xưa có thể nguội, nhưng tình mẹ thì mãi cháy sáng trong lòng con.

Bếp lửa nhỏ, nhưng đủ để giữ ấm cả một đời người. 

Khi ký ức trở thành nỗi thương nhớ

Bây giờ, về quê, nhìn gian bếp cũ đã nguội lạnh, chỉ còn tro tàn và vài khúc củi bỏ quên, lòng tôi chợt se sắt. Mẹ đã già, không còn ngồi chụm lửa mỗi ngày. Những bữa cơm giờ được nấu nhanh gọn hơn, nhưng tôi lại thấy thiếu thiếu một hơi ấm nào đó.

Thì ra, ngọn lửa trong ký ức không chỉ để sưởi ấm, mà còn để níu giữ. Níu giữ tuổi thơ, níu giữ bóng dáng mẹ, níu giữ một miền ký ức đã xa. Và tôi chợt nhận ra, mỗi người con khi đi xa, đều mang theo trong tim một ngọn lửa như thế – ngọn lửa của mẹ, của quê hương.

Mỗi lần khói bay lên, là một lần tôi thấy tuổi thơ mình trở về qua dáng mẹ. 

Ngọn lửa còn mãi trong lòng

Dáng mẹ bên bếp lửa là ký ức mà tôi sẽ mang theo suốt đời. Dù đi xa đến đâu, dù sống trong những căn nhà tiện nghi thế nào, hình ảnh ấy vẫn là nguồn sáng dẫn lối, là chốn để trở về.

Ngọn lửa ấy – ngọn lửa của tình mẹ – không bao giờ tắt. Nó cháy âm ỉ trong trái tim, để mỗi khi nhớ về, tôi lại thấy lòng mình ấm áp, thấy yêu thương ngập tràn. Và tôi tin rằng, trong ký ức của rất nhiều người con đất Việt, bếp lửa và dáng mẹ vẫn sẽ luôn là ngọn lửa ấm, soi sáng hành trình đời mình.